Có phải nếu mỗi chúng ta bớt đi một chút lòng ích kỉ, nhiều hơn chút sẻ chia, thì biết đâu đã có thêm nhiều ước mơ khác thành hiện thực trong cuộc đời?
Có một cậu bé bị liệt từ nhỏ, ước mơ lớn nhất của cậu là có thể đi đứng và chạy được giống như bao người khác. Không ít lần cậu luôn hỏi bố mình lý do tại sao đôi chân này lại không thể đi được.
Một hôm, có cậu bé sống ở trại trẻ mồ côi được ra ngoài. Cậu ta đến công viên và nhìn thấy cậu bé bị liệt đang chơi trong hố cát. Vì tính tò mò và muốn kết giao bạn mới, đứa bé mồ côi chạy lại đấy, nhìn đôi chân của cậu bạn trong hố cát, cậu ngây thơ hỏi: “Bạn đã bao giờ mơ ước được bay chưa?”
– Mình chưa bao giờ mơ như thế. – Cậu bé bị liệt trả lời – Nhưng mình luôn ước rằng có thể đi lại bình thường như các bạn.
– Mình xin lỗi, điều đó thật đáng tiếc. Này, chúng ta có thể làm bạn với nhau được chứ?
– Tất nhiên rồi! Mình vui lắm.
Hai đứa trẻ chơi với nhau rất vui vẻ cho đến khi bố cậu bé bị liệt mang chiếc xe lăn ra đón con trai mình về. Đứa bé mồ côi chạy đến nói thầm điều gì đó vào tai ông bố đó.
– Được thôi, nếu cháu muốn – Người bố vui vẻ đáp.
Như vừa được cho phép làm một điều gì đó đặc biệt. Cậu bé thận trọng tiến đến bên bạn mình và nói:
– Bạn rất đặc biệt vì là người bạn duy nhất của mình. Mình không thể tạo ra phép màu giúp đôi chân của bạn đi lại được nhưng mình mong một điều kì diệu nào đó sẽ xảy ra. Mình chỉ có thể làm được cho bạn một điều nhỏ này.
Nói rồi cậu bé cẩn thận cõng người bạn bị liệt của mình lên lưng và đi. Lúc đầu, cậu đi từ từ, rồi dần dần cậu chạy, chạy nhanh hơn. Cậu bé bị liệt hứng thú reo lên:
– Cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên tớ không cần xe lăn.
__________________________________________
Đôi khi chúng ta chỉ nghĩ đến những điều phức tạp, nhưng lại không ngờ rằng một hành động nhỏ cũng có thể khiến ai đó hạnh phúc đến nhường nào. Những thành công lớn, những ước mơ lớn được thực hiện thì vui đấy, nhưng nếu ta không đủ khả năng để làm những điều to lớn, vậy tại sao lại tiếc cho đi những thứ nhỏ nhặt. Có những điều bình thường lại hóa thành phi thường.