Một ông lão Nhật Bản 70 tuổi đem bức danh họa trân quý được tổ tiên truyền lại đi gặp chuyên gia thuộc “Đoàn giám định khai vận” để yêu cầu giám định giá trị của bức tranh.
Ông nói: “Cha mẹ bảo với tôi rằng bức tranh này là tác phẩm của một nhân vật nổi tiếng, là bảo vật có giá trị lên đến hàng triệu yên. Tôi vẫn luôn gìn giữ nó thật kỹ càng, chỉ lo rằng không cẩn thận sẽ làm hư hỏng hoặc đánh mất nó.”
Bởi vì bản thân ông không hiểu nghệ thuật cho nên ông muốn mời chuyên gia tới để giám định giá trị của bức họa. Tuy nhiên, sau khi kiểm tra thì chuyên gia lại công bố đây chỉ là một bức tranh bình thường không đáng giá đến một vạn yên Nhật. Có người thấy vậy liền hỏi ông lão kia: “Ông nhất định cảm thấy thật khó chịu khổ sở đúng không?”
Thế nhưng, trái với suy nghĩ của mọi người, thay vì thất vọng, gương mặt của ông lão đến từ vùng nông thôn kia trong tức khắc lại trở nên vô cùng nhu hòa. Ông mỉm cười thật thà phúc hậu: “A! Như vậy cũng tốt. Như vậy thì sẽ không có ai tới lấy trộm nữa, giờ tôi có thể an tâm treo nó trong phòng khách rồi”.
_______________________
Suy nghĩ của ông lão đã khiến cho rất nhiều người phải cảm khái: rõ ràng là mất đi, ấy vậy mà so với có được lại càng nhẹ nhàng thoải mái.