Ở bên nhau đoàn kết bao lâu, cũng đến ngày cả năm đứa chúng nó tranh cãi với nhau việc ai mới là ngón tay quan trọng nhất.
Ngón Áp Út nhanh mồm nhanh miệng: “Anh em biết tình yêu là cái gì không? Nó là cái quý giá nhất trên cuộc đời này. Tình yêu nó là vĩnh cửu, và cái minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu chính là cái này này (vừa nói Ngón Áp Út vừa vươn thẳng người ra cho mọi người thấy cái nhẫn cưới của ông chủ đeo trên người nó). Người mang chiếc nhẫn quý giá này là tôi, thế cho nên người quan trọng nhất nếu không là tôi thì chẳng ông nào trong số này đủ tư cách, nói thế luôn cho nó vuông“.
Ngón Cái bĩu môi, nhại lại thằng Áp Út:“ Tình… yêu là vĩnh… cửu. Vĩnh cửu cái khỉ khô ấy. Nhóc không thấy ông chủ ngày trước thay bồ như thay áo à? Anh đây là đề cao những giá trị thực dụng. Việc gì cũng có phần của anh tham gia vào, bất kể ông chủ cầm, nắm, bưng, bê, nếu không có tôi thì cũng khó. Đơn giản nhất là việc kéo khóa quần, cầm cuốn sách, bấm điện thoại một tay. Không có tôi các anh làm được à? Chưa kể tôi là biểu hiện cho sự thích thú mỗi khi ông chủ “like” đó thôi. Tôi quan trọng hơn cả.”
Ngón Trỏ đằng hắng: “Tôi đây là hiện thân cho quyền uy của ông chủ. Ở cơ quan, ông chủ là Sếp, công việc của ông chủ là chỉ trỏ, ra lệnh cho nhân viên. Ông chủ dùng ngón tay nào để ra lệnh, chỉ trỏ? Không là cái thằng Ngón Trỏ này thì là cái thằng nào nữa. Vì vậy tôi mới là người quan trọng nhất. Oách nhất cũng là tôi”.
Ngón Út cười khẩy: “Ăn to nói lớn quá vậy anh Trỏ? Cái mà anh vừa kể nó chỉ là bề nổi thôi, chẳng được tích sự gì ngoài việc khiến cho bọn nhân viên nó thêm ghét. Để tôi mở mang cho các anh hay, tôi đây là minh chứng cho những lời hứa. Đối với ông chủ, gia đình vẫn là quan trọng nhất. Ngón Út tôi đã từng giúp ông chủ ghi nhớ lời hứa ở bên và cùng xây dựng gia đình với bà chủ đến răng long đầu bạc, lời hứa với những đứa con và lời hứa với bố mẹ ông ấy nữa.”
Ngón Giữa cũng không chịu thua, cho rằng anh ta là trung tâm, không có anh ta thì chẳng ra bàn tay nữa.
Năm ngón tay nảy lửa với cái danh hiệu “Ngón tay vàng” mà vẫn không tìm được thằng nào là quan trọng nhất. Cuối cùng hăng tiết năm thằng chiến nhau phải đi bó bột cả lũ, rõ là không đâu vào đâu.
________________________________________________
Điều này cũng hay gặp trong một tập thể, ai cũng có nhiệm vụ theo khả năng riêng của mình. Tị nạnh nhau là việc tối kỵ, vừa không đi đến đâu cả mà lại gây mất đoàn kết, công việc chung không hoàn thành khiến tất cả đều chịu thiệt thòi. Mỗi người đều có thế mạnh riêng, nhưng hợp sứ lại sẽ giúp mọi việc dễ dàng hơn.
Ở một khía cạnh khác, như câu “vắng mợ chợ vẫn đông”. Chẳng như lời thằng Ngón GIữa nói không có nó sẽ không phải là bàn tay. Dù thiếu hay thừa, đó vẫn là một bàn tay xinh đẹp và hữu ích nếu bạn dùng nó để làm nên những điều tốt đẹp cho đời.