Đó là thứ bạn luôn muốn có? Bạn đánh đổi mọi thứ để có được. Hay là điều mà bạn luôn trân trọng và bảo vệ nó? Là sức khỏe, gia đình, con cái, tiền tài, học thức hay địa vị,… Là những khao khát thỏa mãn cái tôi của con người được sống đủ đầy sung sướng?
Người 70 tuổi nhìn người 60 tuổi, trong lòng ngưỡng mộ: “Kể mình có được sức khỏe như người này thì tốt”, sức khỏe là quan trọng nhất.
Người 60 tuổi lại nhìn người 50 tuổi ngưỡng mộ: “Trên thì còn cha mẹ phụng dưỡng, dưới thì có con cái chăm sóc, cuộc sống thật hạnh phúc”, gia đình là quan trọng nhất.
Người 50 tuổi nhìn người 40 tuổi ngưỡng mộ: “Năm tháng đúng thời hưng thịnh, sự nghiệp thành tựu, tiền đồ vô hạn”, sự nghiệp là quan trọng nhất.
Người 40 tuổi lại nhìn người 30 tuổi ngưỡng mộ: “Tuổi xuân chớp mắt đã qua đi, tuy bây giờ họ chưa có gì nhưng chỉ cần phấn đấu tất sẽ thành công, muốn gì có đó”, hoài bão là quan trọng nhất.
Người 30 tuổi lại nhìn người 20 tuổi ngưỡng mộ: “Tuổi xuân phơi phới, sức sống tràn đầy, muốn yêu thì yêu, muốn nhớ thì nhớ”, tình yêu là quan trọng nhất.
Một đời người, một đời mâu thuẫn xoay vần với những khát khao tham vọng, chớp mắt một kiếp đã qua. Đã từng chìm trong chán nản, chê bai với chính ta hiện tại, nhưng chớp mắt qua đi chúng ta lại thèm muốn lại được là chính mình trong quá khứ. Có thể đó là lúc hối hận vì những gì mình đã không biết trân trọng và lãng quên nó.
Ngày nào còn không biết đủ với hiện tại, thì dù có tất cả trong tay, cầu được ước thấy cũng chẳng thể hạnh phúc.
Có câu: “Biết đủ là vui”, chỉ khi nào chúng ta biết đủ khi đó chúng ta mới biết được hạnh phúc là gì, sống một đời không hối tiếc.